Người Khổng Lồ Ngủ Quên

Người Khổng Lồ Ngủ Quên

4.8 (96.97%) 33 votes

Người Khổng Lồ Ngủ Quên – Ở nước Anh thời xa xưa, tại một ngôi làng người Briton nọ, một đôi vợ chồng già ngày qua ngày sống một cuộc đời mơ hồ, lãng đãng giữa làn sương mù không lúc nào khuất dạng. Ngày tháng nối đuôi nhau trôi đi dường như chẳng có gì đổi khác, nhưng cũng cơ hồ có rất nhiều biến động mà người ta không tài nào nhớ ra. Cho đến khi hai vợ chồng họ quyết định lên đường đi tìm người con trai nhiều năm nay không gặp. Chẳng ngờ, chờ đợi họ phía trước là một chuyến phiêu lưu kỳ lạ, cùng những con người kỳ lạ, đưa họ tới miền kỳ ức đã từ lâu bị chôn vùi.Người khổng lồ ngủ quên là một suy ngẫm u sầu nhưng thấm thía về sự lãng quên, tình yêu, cuộc sống, cùng cả chiến tranh và sự hận thù.

Cuốn sách Người Khổng Lồ Ngủ Quên đánh dấu sự trở lại của Kazuo Ishiguro sau 10 năm vắng bóng, với một hướng đi hoàn toàn mới khi ông chọn thể loại giả tưởng huyền ảo để thuật lại những chiêm nghiệm hết sức thực tế về cuộc đời.

Tác giả cuốn sách Người khổng lồ ngủ quên – Kazuo Ishiguro là người được trao giải Nobel Văn học 2017

Review sách Người khổng lồ ngủ quên

Mọi cuốn sách hay đều là cuốn sách có đủ sức đặt ra cho tôi vấn đề nào đó. Thậm chí có khi tôi đặt mình vào trong sách cốt chỉ để tìm ra một câu hỏi. Người khổng lồ ngủ quên đã cho tôi một câu hỏi rất hay như thế.

Người khổng lồ ngủ quên là tác phẩm đánh dấu sự trở lại sau 10 năm của tác giả Kazuo Ishiguro. Ông nổi tiếng với cuốn “Mãi đừng xa tôi”. Tôi cũng biết đến tên tuổi của ông qua cuốn này trước tiên vì quả thực nó quá nổi tiếng nhưng chưa có cơ hội được đọc. Vì vậy, khi cuốn này ra mắt, tôi vớ ngay và đọc ngấu nghiến, gần như đắm chìm vào câu chuyện.

Lời khen đầu tiên cho cuốn sách phải là văn phong đậm chất cổ điển Tây Âu của tác giả. Lối viết phóng khoáng, cách dùng từ hoa mỹ của nhân vật trong truyện, những điển tích thời kỳ Trung cổ đã tạo ra một không gian chắc hẳn đúng ý tác giả.

Câu chuyện kể về hai vợ chồng già, cụ ông tên Axl và cụ bà tên Beatrice, họ sống với nhau vô cùng hạnh phúc trong một khu làng thường dân. Nhưng sau vẻ ngoài bình yên ấy, họ nhận ra tất cả mọi người, kể cả họ, đều có khả năng lãng quên quá khứ một cách khác thường. Khi cụ trai tỉnh dậy sau một đêm không có ánh nến, bình minh tỏa nắng xuống ngôi nhà mộc mạc của họ, cụ nhớ lại một số chuyện lạ lùng, cụ phát hiện các mảnh ký ức trao đảo bắt đầu gắn vài mảnh nhỏ lên bức tranh chung. Hai cụ bỗng phát hiện ra mình có một đứa con trai ở làng bên, và quyết định lên đường phiêu lưu đi tìm đứa con ấy vì chắc hẳn nó đang nhớ hai cụ lắm rồi. “Anh không hề nhớ nét mặt con,” Axl nói. “Hẳn là vì màn sương ấy. Có rất nhiều thứ anh sẵn lòng vui vẻ mà quên đi, nhưng thật tàn nhẫn làm sao khi chúng ta không nhớ chút nào về một điều quý giá đến thế.” Cuộc hành trình của họ là cuộc hành trình tìm người con cũng là tìm lại ký ức.

Câu hỏi đầu tiên cuốn sách Người khổng lồ ngủ quên bắt đầu đặt ra trong tâm trí người đọc là khi hai ông bà gặp một người chở đò và một bà cụ sàn tuổi họ. Bà cụ muốn trả thù anh lái đò vì anh ta đã lừa bà cụ và chồng bà bị chia cách khi chỉ chở một người qua sông và để một người mãi mãi ở lại bờ. Còn anh chàng ấy lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác. Anh ta nói chỉ có hai người gắn kết tình cảm sâu sắc và đủ lớn thì họ mới được phép cùng nhau sinh sống trên hòn đảo nọ. Và làm sao để thử thách họ? “Nếu là một cặp như trong câu hỏi của bà, nói rằng tình cảm của họ rất bền chặt, thì tôi phải yêu cầu họ kể cho tôi nghe những kỷ niệm yêu dấu nhất của họ. Tôi sẽ phải hỏi một người trước, người kia sau.” Tình yêu lâu dài sẽ là thứ vượt qua được thử thách thực sự của thời gian. Nhưng khi ký ức trở nên nhạt nhòa, thì liệu cặp đôi già ngay trong câu chuyện ấy, có vượt qua nổi thử thách đó hay không? “Nhưng rồi em lại băn khoăn liệu những gì chúng ta đang cảm nhận trong trái tim mình sẽ chẳng được như những hạt mưa đang rơi xuống người chúng ta từ những chiếc lá sũng nước trên kia, cho dù chính bầu trời đã tạnh mưa từ lâu. Em đang tự hỏi liệu khi không có những kỷ niệm, chẳng có gì nuôi dưỡng tình cảm trong tim thì rồi liệu tình yêu có nhạt phai mà chết hay không?”

Tuy vậy, câu hỏi lớn thực sự của cuốn sách này đối với tôi là: Khi quá khứ bị lãng quên và những điều tốt đẹp của nó đều biến mất một cách tàn nhẫn được sống lại. Song cùng lúc đó, những điều xấu xa tưởng chừng đã bị vùi dập trong lớp tro cũng bị đào bới ra. Vậy liệu ta có chọn cách nhớ ra không? Hơn nữa, đó lại là ta đã gây tổn thương đến cho một người khác?

Trong câu chuyện, cả Axl và Beatrice đều có những suy nghĩ khá giống nhau vì họ lựa chọn là nhớ ra mọi chuyện. “Sẽ có cả những điều không hay trở lại với chúng tôi, có thể chúng sẽ khiến chúng tôi phải khóc hoặc run lên vì tức giận. Nhưng đó chính là cuộc sống chúng tôi đã chia sẻ với nhau còn gì?”, “Tôi và Axl sẽ nhớ mãi cuộc sống bên nhau của chúng tôi, cho dù có thế nào, vì cuộc sống đó là tất cả những gì thân yêu nhất đối với chúng tôi.”

Thực sự là như vậy hay không? Có thực khi họ nhớ ra mọi chuyện, họ vẫn sẽ yêu quý nhau như cách họ đã từng. Và cả những người khác trên mảnh đất này nữa. Họ đang hưởng một cuộc sống vô cùng bình yêu đánh đổi bằng việc những ký ức đẹp để quên đi những ký ức xấu. Nếu họ không quên tất cả những điều đó thì cơn lốc báo thù mạnh mẽ rất có khả năng sẽ cuốn phăng mọi điều tử tế và tốt đẹp. Giống như Haruki đã từng viết trong “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” rằng: “Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực.”

Và rồi, nó kéo dài đến câu hỏi cuối cùng mà Axl đặt ra cho Beatrice: “Anh cứ băn khoăn mãi công chúa ạ. Nếu màn sương ấy không cướp đi hết những kỷ niệm của chúng ta như vậy, liệu tình yêu của chúng ta có bền chặt được như thế vượt qua bao năm tháng đã qua hay không? Chắc hẳn chính nhờ màn sương ấy mà những vết thương cũ đã lành trở lại.” “Giờ thì điều đó có ý nghĩa gì nữa đâu hả Axl?” Nó có thực là không còn ý nghĩa gì nữa không? Khi vết thương cũ rồi bị cào xé ra, ta nhận ra sự tồi tệ khủng khiếp của nó, ta nhận ra một người bình thường như thế lại có thể gây ra đau đớn đến mức ấy cho người khác, thì liệu nó có ý nghĩa hay không?

“Người khổng lồ ngủ quên” là câu chuyện về con rồng vẫn nằm ngủ, với sự vĩ đại khủng khiếp của nó bao trọn lấy mảnh đất này nhưng sự thật lại không như vậy. Hay “Người khổng lồ ngủ quên” là những ký ức thất lạc ghép lại với nhau thì ta mới phát hiện độ lớn đến không tưởng của chúng.

Trong cuốn sách còn có một trường đoạn khác về vị vua Arthur và cuộc chiến của ngài bảo vệ người Briton và đánh đuổi người Saxon. Lúc đầu tôi tưởng đó chỉ là hư cấu, thì đúng chúng là hư cấu nhưng không phải do Kazuo viết ra mà nó vốn đã có từ hàng trăm năm trước. Briton chính là chỉ Britain – Anh Quốc ngày nay còn Saxon chỉ German – Đức. Vậy là trong cốt lõi của một câu chuyện cổ tích cổ xưa cũng đã có mầm mống của những điều mà chắc hẳn ta cũng biết nó đã từng xảy ra như thế nào.

Về văn phong của tác giả, tôi rất thích cách viết bay bướm kiểu cổ điển ấy. Tôi thích cách Axl lặp đi lặp lại khi gọi Beatrice bao giờ cũng là “công chúa của anh”. Cuốn sách đậm màu cổ điển làm cho chính tôi cũng khó tin rằng nó được viết ra ở thời kỳ này nếu nó không đặt ra những vấn đề mới. Cuốn sách đánh dấu sự trở lại sau 10 năm của Kazuo và dù rằng tôi chưa được đọc “Mãi đừng xa tôi”, nhưng chắc chắn đây là một sự trở lại không thể ấn tượng hơn!

Thông tin sách chi tiết:

ISBN 9786049545801
Cty Phát hành Nhã Nam
Nhà xuất bản NXB Văn Học
Kích thước 14 x 20.5 cm
Tác giả Kazuo Ishiguro
Số trang 460
Loại bìa Bìa mềm
Ngày xuất bản 04-2017

Bình luận

bình luận

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x